Tái cấu trúc cuộc đời p2 - Lời thốt ra là lời trong lòng muốn nói
Muốn làm Thần Long Đại Hiệp chứ không phải Thần Lo Đại Hiệp huhu
Xin chào cả nhà, mọi người vẫn khỏe chứ? Minivan đây ạ.
Mình đã hiện lên sau một tháng từ bài viết gần nhất nói về những thay đổi sắp tới trong cuộc sống của mình.
Và những thay đổi ấy không còn là “sắp tới” nữa.
Things are getting real, and I’m full of fear huhu.
Trong lòng mình có rất nhiều nỗi sợ. Suốt cả tháng qua mình đã & đang xử lý những lo lắng, sợ hãi ấy, và tìm cách nói chuyện với bản thân, gia đình, công ty đang làm, cũng như tìm sự hỗ trợ từ bạn bè để quyết định Nam tiến (lần 2) của mình có thể thành hiện thực.
Và sau một tháng, nhìn lại, thì mình đã đi qua những diễn biến này.
1. Trò chuyện với bản thân
Vốn trước giờ mình là người khá vui vẻ tự tin trong đời sống, tin là ở đâu cũng sống được.
Mình đã từng đi du học từ năm 19 tuổi, ở Hàn 2 năm, sang Nhật nửa năm, rồi cả học hè ở Hong Kong nữa. Chân trời của mình không quá rộng quá xa, nhưng ít nhất trong khu vực thì thực sự châu Á là nhà, ở đâu mình cũng sống khỏe và enjoy.
Cộng thêm với 1.5 năm ở Sài Gòn ngay sau khi về Việt Nam, rồi mấy lần đổi chỗ ở sau khi về Hà Nội, thì tổng số lần mình di chuyển từ thành phố này sang thành phố nọ, từ khu này sang khu kia, từ nhà này sang nhà nọ, là không thể đếm nổi.
Mình đã quen với việc gọn-nhẹ (dù vốn là mình rất lắm đồ), quen với việc on-the-go, và biết nếu cần phải gói lại cả cuộc đời trong một cái vali thì mình phải làm gì.
Nhưng lần này, khi đã khá quen với cuộc sống đi làm ở Hà Nội rồi, đã quen với việc có gia đình ở rất gần, có Muối Tiêu, có Hến meo meo ở bên, quen với nhịp sống tương đối có nề có nếp (dù vẫn nhố nhăng), đi làm một công ty cực kỳ ổn định, thu nhập hàng tháng đều đặn, vẫn có thời gian làm này làm kia, học hết môn này đến môn khác, thì,
sự ổn thỏa đều đặn ở Hà Nội đã trở thành rào cản rất lớn khi mình nghĩ đến sự thay đổi.
Chân thành mà nói: Mình sợ dã man.
Sợ chết đói 😂, sợ nghèo 😂 (dù giờ cũng có giàu đâu).
Sợ tua lại từ đầu tất cả mọi thứ.
Sợ cảnh đi tìm nhà.
Sợ ở chỗ nào không thoải mái như mình đang ở 😂 (chế độ mèo lười cực mạnh).
Sợ mình không đủ tỉnh táo, năng lực và sự tính toán để các thứ vận hành như hướng mình mong muốn.
Không cần đến trúng đích đâu, chỉ cần đúng hướng thôi.
Và không ai giải cứu mình khỏi nhưng âu lo này, ngoài bản thân mình.
<Muốn làm Thần Long Đại Hiệp chứ không phải Thần Lo Đại Hiệp huhu>
Mình build lại/thêm quỹ tiết kiệm. Xem tiền trước cứ rải ở đâu thì giờ gom gom lại cho tập trung.
Xem lại hồ sơ để claim bảo hiểm thất nghiệp (đã đến lúc nhận quyền lợi rồi).
Kết nối lại với các anh chị em trong SG để khảo sát về những cơ hội mình có thể tiếp cận.
Bắt đầu tìm nhà online, cứ xem một hồi lại cập nhật bộ tiêu chí một phát, rồi lại xem. Cảm giác vừa chill vừa stressed 😂😂.
Và trong quá trình ấy, mình có thêm cơ hội nhìn lại bản thân, về chuyện mình có gì: Về tiền bạc hữu hình, và những cái tương đối vô hình nhưng rất giá trị, như kỹ năng, các mối quan hệ, hay kể cả tính cách, phẩm chất.
Mình cũng nhìn lại về nhu cầu của bản thân ở thời điểm này. Ví dụ về chỗ ở đi. Mình đã quá xa cái thời sinh viên ở gosiwon bé xíu không có cửa sổ, miễn là gần trường và rẻ rồi. Bây giờ dù tiết kiệm hay gì thì bây giờ cũng phải nâng level chỗ ở thôi. Mình thích chỗ có phòng khách lớn một chút, thông với bếp, vì mình sẽ dành rất nhiều thời gian ở không gian đó dù là một mình hay với bạn bè. Mình muốn có một cái ban công nho nhỏ. Muốn có chỗ lắp máy sấy quần áo và máy rửa bát loại mini cũng được 😂. Phòng ngủ thì bé thôi. Mình có chút “vướng” với những chiếc giường to, kiểu bỏ giường luôn cũng được…
Cứ thế cứ thế, mình làm việc rất nhiều với bản thân, và các gạch đầu dòng ngày càng dài ra.
Giống một bộ phim trên giấy, mình đang sắp xếp lại, vẽ nó ra, cụ thể hóa nó, và đối chiếu với nguồn lực xem là khả năng thực thi như thế nào.
Cảm giác trở thành bạn thân nhất của chính mình nó vui sướng lắm mọi người ạ.
Vẫn nhiều nỗi sợ, nhưng mình không cô đơn.
Và từ đấy, mình có một phương châm để ứng xử, nói chuyện với người khác: Mình sẽ cố gắng giảm sốc và đưa ra phương án tốt nhất cho những người có thể bị ảnh hưởng bởi mình, nhưng mình, Vân ấy, sẽ phải là ưu tiên tối cao.
Vì đấy là điều trong thâm tâm, là điều bản năng mình muốn.
2. Trao đổi với bố mẹ
Nhiều khi mình nghĩ, ôi đã làm người lớn đi làm bao nhiêu năm rồi, đời mình mình tự quyết chứ.
Nhưng thực tế thì, làm một người con châu Á, Việt Nam Da Vàng, lại còn ở miền Bắc, lớn lên dưới mái trường XHCN 😙, thì “con dù lớn vẫn là con của mẹ” thôi.
Những quyết định lớn trong đời thì mình vẫn cần chia sẻ và xin ý kiến của phụ huynh. Bây giờ nghiêng về thông báo hơn, bố mẹ có cản thì mình vẫn làm thôi 😂.
Mình đã nghĩ mãi, nâng lên đặt xuống câu từ xem nên mở lời với bố mẹ mình thế nào. Cũng như mình thôi, bố mẹ đang quen với sự ổn định của cả nhà, cả về tinh thần, vật chất, sau rất nhiều biến động trong những năm qua. Thực sự là vừa mới thở được một thời gian thôi ấy.
Nhìn từ view Chiêm tinh đi, thì mình đã lần lượt để Bọ Cạp và Song Ngư của mình thử tìm lời lẽ, nhưng không thành. BC suy nghĩ chu toàn cực đoan đã quá overthinking, vẽ ra 7749 viễn cảnh mà trong đó cái nào mẹ mình cũng cản. SN mít ướt thì lo lắng bố mẹ buồn, tự x2 x3 nỗi lo của mình lên, rồi lại chùn chân. Trời ạ, đây không phải lúc để đa sầu đa cảm 😂😂😂.
Cuối cùng thì Bạch Dương thân yêu của mình đã lead đoàn, như cách nó phải thế: Lửa cháy, tiên phong, mạnh mẽ, chân thành và không lằng nhằng.
Nó đến trong một khoảnh khắc, sau bữa cơm gia đình, mình hỏi nhẹ nhàng:
“Bây giờ con không ở đây nữa thì thế nào bố mẹ nhỉ?”
Và như dự kiến, mẹ mình đã cản 😂😂.
Bố thì luôn là bố, luôn là người say Yes với mọi điều mình làm.
Nhưng những diễn biến sau đó không làm mình nặng nề nữa. Chỉ cần nói ra được, thì mọi thứ đều dễ dàng.
Thực chất mình đâu có cần sự phê duyệt của bố mẹ để đi.
Điều mình cần là lời chúc may mắn, là sự vỗ về, là lời động viên bố mẹ sẽ luôn bên con dù địa lý ta đang ở đâu.
Và mình đã có tất cả những điều ấy rồi.
3. Trao đổi với công ty
Bây giờ đến màn khó nhất với mình, đó là nói chuyện với công ty.
Mình đã gắn bó với công ty hiện tại 5 năm, cũng là nơi mình đi làm lâu nhất trước giờ, tương đối hiểu về hệ thống, nắm được sản phẩm, có quan hệ tốt với khách hàng và đối tác.
Từ ngày mình làm ở đây đến giờ, chưa có nhân viên Việt Nam nào rời đi, chỉ có các expat (người nước ngoài) hết nhiệm kỳ thì về nước.
Việc xin nghỉ với công ty đè lên mình một khối nặng khủng khiếp về tinh thần. Nó là tổ hợp của sự áy náy, đấu tranh, băn khoăn, bối rối.
Như một câu chuyện mình kể cho một số bạn bè, khoảnh khắc mình nhận ra đã đến lúc “tốt nghiệp” rồi, đó là khi mình nhận ra mình như chú gấu trúc Manh Lan đã có biểu hiện hành vi lặp lại trong sở thú.
Đó là một ngày đẹp trời hay xấu trời không nhớ, mình đi làm, và một phần lớn công việc của mình liên quan đến xử lý khiếu nại.
Khách gửi mình complaint rất dài.
Hôm nào đẹp trời, tách được cảm xúc ra khỏi công việc, mình sẽ xử lý nó bình tĩnh.
Hôm nào xấu trời, tương đối emo, mình sẽ để tâm trạng bị xấu theo bởi những phàn nàn, kiện cáo của khách (mà nhiều khi hàng không có vấn đề gì).
Nhớ ra rồi, hôm đó đẹp trời, mình đã trả lời khách rất nhanh nhẹn, bài bản.
Đầu tiên là chưa biết đúng sai thế nào, cứ xin lỗi đã.
Sau đó đưa ra quy trình lấy hàng mẫu, gửi lab xem có vấn đề gì không.
Trong lúc chờ thì khách check xem tồn kho có đủ dùng không, hay là có ảnh hưởng gì đến kế hoạch sản xuất do cái (có vẻ là) lỗi kỹ thuật này.
Mình chẳng hề dùng mail template, mà mọi thứ cứ từ đầu đi thẳng ra ngón tay, lên bàn phím, thành con chữ.
Đến lúc gần bấm gửi đi, mình mới nhận ra, sản phẩm mà khách đang phàn nàn rất gay gắt lại là hàng Ấn, còn công ty mình là hàng Nhật cơ mà 😂😂😂. Đấy không phải hàng bên mình.
Thế mà mình đã xin lỗi sắp xong rồi, viết cái mail dài ngoằng rồi.
Đó là khoảnh khắc mình nhận ra là
mình đã robot-hóa chính mình,
đã không còn để cảm xúc trong công việc như một cơ chế bảo vệ tinh thần của bản thân,
và điều này thật tệ.
Và mình chọn rời đi để bản thân và tổ chức có những phương án tốt hơn, phù hợp hơn.
Nghĩ thì vậy, nhưng để mở lời thì cũng thật khó khăn.
Tương tự lúc cân nhắc câu từ để nói với gia đình, mình cũng tốn nhiều thời gian để suy nghĩ về thời điểm, cách thức và cách diễn đạt để nói với bác quản lý.
Một lần nữa, Bọ Cạp Song Ngư lại fail dã man 😂, Bạch Dương vẫn dẫn lối mình đi. Nhanh nhẹn, on point, ngắn gọn và chân thành.
Mình xin bác ấy 5 phút trao đổi, và tất cả nguyện vọng, câu chuyện, các bước tiếp theo được trình bày trong 5 phút thật.
Một lần nữa, tảng đá to được cởi bỏ, lòng mình nhẹ bẫng, không còn ngại gì hơn.
Mình xin nghỉ trước tận gần 2 tháng so với ngày cuối, để đảm bảo có thời gian bàn giao đầy đủ, không nợ nần gì công ty.
Đây sẽ là 2 tháng dài nhưng cũng sẽ rất nhanh, trước khi mình rời khỏi một nơi mình đã gắn bó biết bao, đã thực sự tự hào, đã vô cùng phấn khởi khi đi làm, nơi đã cho mình nhiều cơ hội học hỏi, đi đó đi đây, phát triển và trưởng thành hơn.
Không biết về sau có bao giờ mình lại làm một công ty hơn 5 năm nữa không, hay là đến tận 10 năm nhỉ?
Hiện tại, trước mắt mình là một cuốn sách sắp đến hồi cuối. Mình sẽ cố gắng để nó kết lại thật trọn vẹn.
4. Don’t Worry Darling.
Đây là tên một bộ phim mình rất thích năm 2022 (nội dung không liên quan gì đến bài này hehe).
Tuy con đường mình đi thì đang tự thân và độc lập, nhưng không ai chỉ sống một mình trên đời, nên mình rất biết ơn những sự giúp đỡ, hỏi thăm, quan tâm, động viên của nhiều anh em bạn bè.
Có những người bạn đã rất hiểu mình, biết hết những vật vã khó khăn của mình trong thời gian qua. Có những bạn mà mình mới nói chuyện nhiều hơn gần đây thôi, nhưng mọi người ưu ái dành thời gian nhắn tin chia sẻ với mình khá nhiều (huhu). Cũng có những bạn bè chơi với nhau 10-15 năm thi thoảng hiện ra để đảm bảo mình vẫn hít thở =)).
Có bạn giúp tìm nhà, có bạn chúc mừng, có bạn cho mình những cái ôm từ xa. Hoặc là cùng thừa nhận với nhau, giai đoạn này “sợ vđ” 😂😂, với mình đều là những sự hỗ trợ ý nghĩa.
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều.
Wow đọc mà chị cũng thấy phấn chấn theo em ah ^^ Đúng là ban đầu thấy khó thấy sợ, khi cần thông báo với người khác về quyết định của mình, mà một khi đã quyết làm thì cũng đi xuyên qua nó được nhỉ. "Và từ đấy, mình có một phương châm để ứng xử, nói chuyện với người khác: Mình sẽ cố gắng giảm sốc và đưa ra phương án tốt nhất cho những người có thể bị ảnh hưởng bởi mình, nhưng mình, Vân ấy, sẽ phải là ưu tiên tối cao" => đoạn này chị rất thích nhé, kiểu personal statement phất cờ giương cao mạnh mẽ, đánh dấu bước ngoặt của em ":>
một câu chuyện rất dài, nhiều cung bậc cảm xúc nhưng được delivery rất mượt mà và nhẹ tênh (dù sức nặng của nhiều quyết định rất lớn)
chúc c Minivan rực rỡ trong hành trình sắp tới!