Review phim Song Lang (P1): Khi yêu thương đi cùng mất mát
Điều làm mình thực sự “rung động” không phải từ tình tiết kịch tính hay kỹ thuật quay phim mà là cảm giác quen thuộc: ai đó đã đến, thay đổi mình mãi mãi, rồi biến mất hoàn toàn.
Giới thiệu về phim Song Lang
Lấy bối cảnh Sài Gòn thập niên 1980, Song Lang (Đạo diễn: Leon Le, Nhà sản xuất: Ngô Thanh Vân) xoay quanh cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai con người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt: Dũng “Thiên Lôi”, một kẻ giang hồ lạnh lùng chuyên đi đòi nợ thuê, và Linh Phụng, một nghệ sĩ cải lương tài hoa, đam mê sân khấu. Cả hai dần dần kết nối qua những khoảnh khắc đời thường giản dị, dẫn đến một hành trình thay đổi không ngờ tới.
Ấn tượng ban đầu: Một thế giới xa lạ
Xem đến nửa phim, mình vẫn chưa thấy “rung rinh” gì mấy. Cải lương và Sài Gòn những năm 80 là những điều khá xa lạ với mình - một khán giả người miền Bắc. Thêm vào đó, sự trau chuốt trong từng khung hình – quá đẹp, quá chỉn chu – khiến mình cảm giác như đang đứng ngoài nhìn vào, hơn là bước vào thế giới phim. Từng góc máy, ánh sáng, và phục trang như đều bước ra từ sân khấu.
Điều này tuy ấn tượng nhưng lại tạo khoảng cách, làm ban đầu mình chưa thực sự cảm nhận được cái hồn của tác phẩm.
Câu chuyện đơn giản nhưng sâu lắng
Cốt truyện của Song Lang có thể tóm gọn trong một câu: Một chàng giang hồ thu nợ tên Dũng tình cờ gặp anh nghệ sĩ cải lương Linh Phụng, ban đầu ghét nhau, sau đó lại dần dần quý mến nhau.
Thoạt nghe, câu chuyện có vẻ đơn giản, thậm chí có phần giống một bộ phim ngắn được kéo dài. Tuy nhiên, chính sự đơn giản này lại làm nổi bật chiều sâu của từng nhân vật, từng cảm xúc.
Đoạn kể về tuổi thơ của Dũng Thiên Lôi – một cuộc đời bị xô đẩy bởi thời cuộc – đã khiến trong rạp có nhiều người rơi nước mắt. Mình thấy thương Dũng, là cái thương dành cho số phận con người nói chung.
Đến trường đoạn cuối phim, khi Linh Phụng đứng trên sân khấu với ánh mắt ngóng đợi, còn Dũng từng bước rời xa cuộc sống thu nợ để tiến về nhà hát, mình đã xúc động mạnh.
Khoảnh khắc chạm đến trái tim
Điều làm mình thực sự “rung động” không phải từ tình tiết kịch tính hay kỹ thuật quay phim mà là cảm giác quen thuộc: ai đó đã đến, thay đổi mình mãi mãi, rồi biến mất hoàn toàn.
Họ không để lại kỷ vật hay lời thề hẹn gặp lại, nhưng di sản của họ chính là những thay đổi ở mình. Song Lang đã khắc họa rất tinh tế khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc khiến mình tự hỏi liệu mình đã biết trân trọng người đó khi họ còn bên mình chưa.
Phim cũng làm nổi bật một điều sâu sắc: để có thể sống trọn vẹn, để có thể đàn hay hát giỏi, con người phải hiểu cả hai mặt của yêu thương và mất mát. Linh Phụng và Dũng đều đã trải qua mất mát lớn lao, và chính sự kết nối giữa hai người đã giúp họ hoàn thiện phần còn lại của tâm hồn.
Không chỉ là câu chuyện tình yêu
Về khía cạnh tình cảm, đây không phải là một bộ phim “gay” hay chỉ dành cho cộng đồng LGBT. Đây là một câu chuyện về tình yêu – và tình cờ hai nhân vật chính đều là đàn ông. Phim dành cho tất cả mọi người, bởi tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ cần bạn có trái tim biết rung động.
Tạm kết: Một tác phẩm để nhớ lâu
Hiếm khi mình xem một bộ phim Việt Nam mà làm mình nao lòng đến thế. Ban đầu, sự duy mỹ cầu toàn khiến mình cảm thấy xa cách, nhưng đoạn cuối đã xóa nhòa mọi ranh giới giữa mình và thế giới của Dũng, của Linh Phụng.
Mình nghĩ ai cũng sẽ có một người như thế trong đời: xuất hiện một cách bất ngờ, thay đổi mình mãi mãi, rồi rời đi để lại những dấu ấn không thể phai nhòa. Có lẽ vì thế mà Song Lang khiến mình xúc động sâu sắc, vượt ra ngoài câu chuyện cải lương hay bối cảnh thập niên 80, để trở thành một bộ phim về sự thay đổi, sự mất mát, và niềm trân quý những khoảnh khắc trong đời.
Nếu bạn chưa xem Song Lang, mình rất mong bạn hãy thử. Và nếu đã xem rồi, có lẽ bạn sẽ đồng cảm với mình rằng đây không chỉ là một bộ phim, mà còn là một trải nghiệm đưa bạn về ký ức rất riêng – đủ để khiến mình muốn quay lại lần nữa.
(Phần tiếp theo: Khi xem lại Song Lang nhiều lần, điều gì khiến bộ phim này càng ngày càng đậm đà hơn?)
#writingonthenet #wotnalumni
Tôi iu Liên Bình Phát 🥰